Các nhà lập hiến Hội nghị Lập hiến (Hoa Kỳ)

55 đại biểu tham dự Đại hội lập hiến và được xem là các nhà lập hiến Hoa Kì, mặc dù chỉ có 39 đại biểu ký tên vào Hiến pháp.[125][126] Ban đầu, các bang cử 70 đại biểu tham gia đại hội, nhưng một số người hoặc không chịu hoặc không thể tham dự, cho nên chỉ còn 55 người soạn Hiến pháp.[125]

Gần như tất cả 55 nhà lập hiến hoạt động trong Cách mạng, ít nhất 29 đi lính trong Quân Lục địa, hầu hết làm vị chỉ huy.[127] Tất cả từng giữ chức trong chính quyền thuộc địa hay các bang trong suốt sự nghiệp, trừ hai hay ba đại biểu ra.[128] Đại đa số các đại biểu là hoặc đã là thành viên của Quốc hội Hợp bang, và nhiều người từng là thành viên của Quốc hội Lục địa trong Cách mạng.[112]:25 Một số từng làm thống đốc bang.[128][127] Chỉ có hai đại biểu là Roger Sherman và Robert Morris kí tên vào cả ba văn kiện dựng nước của Hoa Kì: Tuyên ngôn Độc lập, Các Điều khoản Hợp bang, và Hiến pháp.[127]

Hơn một nửa số đại biểu được đào tạo làm luật sư (một số thậm chí từng làm thẩm phán), mặc dù chỉ có khoảng một phần tư hành nghề luật sư để làm ăn kiếm sống. Có thương gia, nhà sản xuất, chủ hàng, nhà đầu cơ đất đai, chủ ngân hàng, và nhà tài chính. Một số làm thầy thuốc và nông dân nhỏ, và một làm mục sư.[129][127] Có 25 chủ nô lệ, 16 mưu sinh bằng sức lao động của nô lệ làm việc trong các đồn điền hay những cơ sở kinh doanh khác. Hầu hết các đại biểu là chủ đất có tài sản đáng kể, và hầu hết đều rất giàu có, trừ Roger Sherman, Alexander Hamilton, và William Few ra.[130] George Washington và Robert Morris là một trong những người đàn ông giàu có nhất cả nước.[127]

Các nhà lập hiến có kiến thức và kinh nghiệm sâu rộng về việc tự lập chính phủ. Thomas Jefferson ở Paris viết nửa đùa nửa nghiêm cho John Adams ở Luân Đôn, “Đó thực sự là một hội nghị các á thánh.”[131][132]

(*) Không chịu kí bản cuối cùng Hiến pháp Hoa Kì. Chỉ có Randolph, Mason, và Gerry là ba đại biểu có mặt ở Philadelphia không chịu kí.

Một số Quốc phụ nổi tiếng không tham dự Đại hội Lập hiến. Thomas Jefferson bận làm công sứ ở Pháp.[133] John Adams đi sứ ở Anh, nhưng có viết thư về khích lệ các đại biểu. Patrick Henry không chịu tham gia, nghi Đại hội “ngả về chế độ vua chúa.” John Hancock và Samuel Adams cũng vắng mặt. Nhiều lãnh tụ lớn tuổi và từng trải của các bang có lẽ chỉ mắc quá nhiều công việc của bang để tham dự đại hội,[128] không biết rằng các đại biểu sẽ dựng lên chính phủ mới, thay vì chỉ tăng cường Các điều khoản Hợp bang theo mục đích ban đầu.